
Hồi đại án Thủ Thiêm bùng nổ, nhà thơ Nguyễn Duy có cám cảnh viết bài Cướp. Không rõ là xuất hiện chính xác từ lúc nào, nhưng, qua bản chép tay, giới thân hữu của nhà thơ đã chuyển tay nhau, và đọc, và ngâm, như ngậm ngùi cùng đất nước, cái ngày “cướp” hiện nguyên hình, không cần chặn hẻm núi, mà công khai viết luật để cướp.
Bài thơ này, ngẫm ra, cũng không khác gì mấy hôm nay, với những chuyện diễn ra trước mắt, mà bỏ ra vài địa danh trong bài, cũng vẫn sống động như dao cắt vào tim.
con ơi mẹ dặn câu này
cướp đêm là giặc cướp ngày là quan (ca dao xưa)
Cướp xưa băng nhóm làng nhàng
cướp nay có đảng có đoàn hẳn hoi
có con dấu đóng đỏ tươi
có còng có súng dùi cui nhà tù
cướp xưa lén lút tù mù
cướp nay gióng trống phất cờ phóng loa
con trời bay lả bay la
cướp trên bàn giấy cướp ra cánh đồng
dân oan tuôn lệ ròng ròng
mất nhà mất đất nát lòng miền quê
tiếng than vang động bốn bề
cướp từ thôn xóm tiến về thành đô
ai qua thành phố Bác Hồ
mà coi cướp đất bên bờ Thủ Thiêm
bây giờ mẹ phải dặn thêm
quan tham là cướp cả đêm lẫn ngày.
Sài thành, tháng 9.2018
Tôi có bình một bài thơ khác của Nguyễn Duy, cũng “độc” không kém bài Cướp. Mời độc giả thưởng thức.
https://phamducnhichoitho.blogspot.com/2023/04/nhin-tu-xa-to-quoc-noi-au-quan-that-cua.html